Giới thiệu về blog

Đây là blog của gia đình Văn Tác và Mai Trâm, được thiết lập nhằm mục đích lưu lại những kỷ niệm đẹp trong đời sống của gia đình bé nhỏ Văn-Mai. Ngoài những hình ảnh và video, blog còn chứa đựng của hồi môn dành riêng cho 3 cô công chúa nhỏ: Mẫn Châu - Hải Ngân và Ái Thi. Của hồi môn này là tập hợp những bài viết hay, có tính nhân văn cao mà Văn Tác đã sưu tầm trong suốt cuộc đời của mình.....

Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Người mẹ phi thường tự mổ bụng để cứu con


Tình mẫu tử có thể cho con người ta sức mạnh kỳ diệu để làm nên những điều phi thường đến mức ngay cả khoa học hiện đại cũng không thể nào lý giải nổi.

Câu chuyện kể về Inés Ramírez, một người phụ nữ Mexico đau đẻ giữa đêm khuya, dám tự mổ bụng để lôi đứa con trai bé nhỏ ra trước khi cậu nhóc bị chết ngạt đã khiến tất cả các bác sĩ sản khoa tài năng nhất thế giới phải… há hốc miệng, trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
Tự mổ đẻ bằng… dao thái thịt
Cả gia đình Inés Ramírez bao gồm 2 vợ chồng và 6 đứa con sống chen chúc trong một căn nhà một phòng lụp sụp, dựng chơ vơ nơi vùng núi Rio de Talea hẻo lánh ở phía nam Mexico. Cô lại còn đang mang thai đứa con thứ 7. Nhưng tất cả đều không lấy thế làm phiền lòng. Giống như bao gia đình khác ở vùng đất nghèo nàn này, họ quen với cuộc đời giản dị và hồn nhiên như cây cỏ. Ngôi làng nhỏ với dân số 500 người chỉ có mỗi một chiếc điện thoại và để đi từ nhà nọ sang nhà kia cũng phải mất cả giờ… băng đèo vượt suối.
Khi ấy, Inés Ramírez đang mang thai gần đến tháng thứ 8. Còn lâu mới đến ngày sinh theo dự kiến nên cô cũng không vội vã chuẩn bị gì. Vả lại cô từng “vượt cạn” đến cả nửa tá lần, với người phụ nữ chân chất này, đó cũng chẳng phải là chuyện ghê gớm lắm. Những lần trước, cô cũng chỉ cần nhờ sự giúp sức của một bà đỡ trong làng và sinh con ngay tại nhà.
Chị Inés Ramírez và cậu con trai kháu khỉnh. (Nguồn: theunnecesarean.com)

Thậm chí, có vài lần Inés Ramírez đau đẻ giữa đêm, mà đường sá thì quá xa xôi, không kịp gọi ai đến, chính chồng cô phải tự tay đỡ đẻ cho vợ mình. Vì thế khi những cơn đau bụng lâm râm bắt đầu xuất hiện, Inés Ramírez không mấy để tâm, loay hoay tiếp tục làm nốt vào công việc vặt. Lúc đó là tầm giữa trưa và chỉ có mấy mẹ con ở nhà. Chồng của cô đã ra quán rượu từ sáng sớm. Đó là thói quen của đám đàn ông ở vùng này. Những lúc rỗi việc, họ ngồi lê la, nhậu nhẹt suốt cả ngày, đến tận chiều, có khi tối mịt mới thèm về.
Trời về chiều, những cơn đau nhói có vẻ rõ ràng hơn. Dù còn quá sớm, nhưng bằng kinh nghiệm từ những lần trước, Inés Ramírez cũng đoán được mình sắp sinh con. Nhà cô dĩ nhiên là không có điện thoại và cả quán rượu cũng thế, mà muốn đi đến đó phải băng qua một đoạn đường núi rất dài. Lúc này, việc duy nhất cô có thể làn là cắn răng chịu đựng và hi vọng  “đức ông chồng” sẽ sớm trở về. Inés Ramírez đâu biết rằng, vào lúc đó, chồng cô đã say bí tỉ và lăn ra ngủ như chết ngay trên chiếu nhậu.
Mặt trời dần khuất sau ngọn núi, rồi màn đêm buông xuống rất nhanh. Từng cơn đau thúc vào co thắt tử cung càng lúc càng gấp rút. Inés Ramírez bắt đầu cảm thấy lo lắng. Trạm xá ở cách đây quá xa mà  một mình cô không thể vác cái bụng to, đi bộ tới đó trên con đường đá ghập ghềnh giữa đêm tối thế này. Mấy tiếng đồng hồ chờ đợi trôi qua dài như cả thế kỷ. Inés Ramírez đã sốt ruột lắm rồi, còn chồng cô thì chẳng thấy tăm hơi.
Đến nửa đêm hôm ấy, nghĩa là sau khoảng 12 tiếng đồng hồ trở dạ, cơn đau đớn bắt đầu lên đến đỉnh điểm. Inés Ramírez đã bị vỡ ối mà đứa trẻ vẫn không chịu chui ra. Cô không thể ngăn mình nghĩ đến những điều khủng khiếp nhất. Lần sinh trước của Inés Ramírez diễn ra không suôn sẻ và đứa trẻ đã không thể có mặt trên cõi đời. Cô nhớ mọi chuyện cũng diễn ra y hệt như ngày hôm nay.
Đau đớn suốt nhiều giờ không sao rặn đứa trẻ ra được, cuối cùng bà đỡ quyết định cô cần sinh mổ, phải đưa đến trạm xá ngay. Nhưng đường đi quá xa xôi cách trở và họ đã không đến kịp. Inés Ramírez cảm thấy đứa bé giãy giụa một chút trong bụng mình, rồi tiếp đến là sự im lìm khủng khiếp. Con của cô đã chết. Đó là ký ức đau buồn nhất trong cuộc đời Inés Ramírez. Cô nhất quyết không để nó xảy ra thêm một lần nào nữa.
“Những cơn đau trở nên không thể chịu đựng nổi. Nếu con tôi chết thì tôi sẽ chết cùng bé luôn. Nhưng nếu đứa trẻ này có thể sống và trưởng thành thì tôi muốn ở bên cạnh và nhìn nó lớn lên. Tôi tin là Chúa sẽ cứu cả 2 chúng tôi”, Inés Ramírez kể lại. Đó chính là lý do khiến cô đủ can đảm để đưa ra quyết định phi thường ấy. Inés Ramírez chộp lấy chai rượu giấu dưới gầm giường của chồng, tu vài ngụm để lấy lại bình tĩnh rồi bắt đầu cầm con dao làm bếp dài gần 20cm tự rạch vào bụng mình.
Máu túa ra như suối khi lưỡi dao sắc lẻm lách qua da thịt còn cơn đau thì không thể tả bằng lời. Nhưng Inés Ramírez vẫn cắn răng chịu đựng và tiếp tục rạch qua lớp mỡ bụng, vào đến tận tử cung. Khoảnh khắc đó, cô thấy mình tỉnh táo lạ lùng. Mặc cho cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, cô tự thò tay vào bụng, quờ quạng tìm kiếm cho đến khi nắm được cổ chân đứa bé và từ từ lôi nó ra ngoài. Đó là một cậu bé trai vô cùng khỏe mạnh. Cậu nhóc bướng bỉnh cất tiếng khóc chào đời ngay lập tức.
Kỳ tích đầu tiên và duy nhất 




“Cuộc phẫu thuật” của Inés Ramírez kéo dài khoảng 1 giờ. Cô vẫn kịp cắt rốn cho đứa con trước khi ngất đi vì kiệt sức. Lúc Inés Ramírez tỉnh lại, thằng bé đang nằm ngay ngắn bên cạnh và ngủ ngon lành. Cô với chiếc áo len, quấn quanh vùng bụng còn đang rỉ máu và thều thào cất tiếng gọi Benito, cậu con trai cả mới 6 tuổi của mình. Cô sai cậu bé nhanh chóng chạy đi tìm người giúp đỡ.
Vài giờ sau, cuối cùng Benito cũng trở về với 2 nhân viên y tế từ trạm xá. Họ tìm thấy Inés Ramírez vẫn hoàn toàn tỉnh táo bên cạnh đứa bé mới sinh và càng sửng sốt hơn khi biết việc cô vừa làm. Cả 2 nhanh chóng khâu vết cắt dài gần 18 cm trên bụng Inés Ramírez bằng một cây kim và sợi chỉ bình thường.
Nhưng hành trình “vượt cạn” đầy cam go của Inés Ramírez vẫn chưa kết thúc ở đây. Trường hợp của cô phải được chuyển đến bệnh viện lớn để các bác sỹ chuyên khoa xử lý ngay lập tức. Chính vì thế, 2 nhân viên y tế phải quấn 2 mẹ con cô trong chiếc chiếu cói và khiêng qua đoạn đường đá gập ghềnh từ nhà cô ra trung tâm thị trấn. Sau đó, người ta chuyển Inés Ramírez lên một chiếc xe bus nhỏ và mất thêm 2 tiếng rưỡi nữa mới tới được phòng khám tư ở San Lorenzo Texmelúcan.
Tại đây, một bác sĩ tiến hành sơ cứu và làm sạch vết thương cho cô. Tuy nhiên, họ vẫn không có đủ thiết bị y tế để xử lý sâu hơn. Vì thế mà Inés Ramírez và cậu con trai lại tiếp tục hành trình đến tận thành phố San Pedro trên một chiếc… xe tải chở hàng. Inés Ramírez không còn giữ được sự tỉnh táo trong suốt chuyến đi kéo dài vài giờ đồng hồ nữa. Cho đến tận lúc này, nhờ mấy hớp rượu mà cô quên đi phần nào cơn đau từ vết rạch lớn ở bụng. Nhưng khi chúng gần hết tác dụng, Inés Ramírez gần như lả đi vì không thể chịu đựng nổi. Cô nhớ loáng thoáng mình được chuyển lên một chiếc xe cứu thương và rồi sau đó tỉnh dậy trong bệnh viện.
Galván và Jesus Guzman là 2 bác sĩ tiếp nhận ca cấp cứu đặc biệt này và họ đã đi từ tò mò đến ngỡ ngàng và cuối cùng là kinh ngạc. Lần đầu tiên trong sự nghiệp của mình, họ được tận mắt chứng kiến một trường hợp tự mổ đẻ. Galván vội vã chụp lại ảnh trong khi Jesus Guzman cắt chỉ và mở vết mổ ra kiểm tra các tổn thương bên trong.
Thật kỳ diệu là tử cung của Inés Ramírez đã trở lại kích thước bình thường, ngừng chảy máu và hoàn toàn không có dấu hiệu nhiễm trùng. Các bác sĩ cho biết, bà mẹ đặc biệt này quả là may mắn khi đã chọn cách sinh con trong tư thế ngồi xổm theo kiểu truyền thống của phụ nữ Ấn Độ. Nhờ thế mà tử cung bị đẩy tới trước, nằm ngay dưới phần da bụng mà cô tự rạch. Nếu không thì chắc chắn Inés Ramírez đã tự cắt vào ruột của mình. Cô phục hồi rất nhanh sau phẫu thuật và được xuất viện 10 ngày sau đó.
Inés Ramírez Pérez bỗng dưng nổi tiếng khắp thế giới khi câu chuyện của cô được tăng tin trên tạp chí y khoa uy tín. Điều làm người ta đáng ngạc nhiên và thán phục là làm thế nào người phụ nữ 40 tuổi với thân hình bé nhỏ và chiều cao chưa đầy 1m6 lại có đủ can đảm để cầm dao tự rạch vào bụng mình rồi lôi đứa con ra. Chắc hẳn chỉ có thể là tình mẫu tử thiêng liêng đã cho cô sức mạnh vào giây phút hiểm nghèo nhất.

Trở lại khu làng ở Mexico sau nhiều năm để tìm gặp Inés Ramírez , cả gia đình vẫn chen chúc nhau trong ngôi nhà nhỏ xíu và tồi tàn nhưng hoàn toàn hạnh phúc với điều đó. Đứa trẻ sơ sinh ngày nào giờ đã là cậu vé 4 tuổi khỏe mạnh, nghịch ngợm và trèo cây nhanh như sóc. Còn Inés Ramírez dường như chẳng hề hay biết đến sự nổi tiếng của mình, tỏ ra vô cùng ngại ngùng trước sự quan tâm của những người lạ mặt. Khi được hỏi từ đâu mà cô biết cách tự phẫu thuật cho mình, Inés Ramírez cười bẽn lẽn trả lời: “Tôi từng mổ gà và vài con vật khác trước đây”.

Theo Đất Việt

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Quy tắc trang điểm theo khuôn mặt

Một trong những bí quyết thành công trong nghệ thuật trang điểm chính là nắm rõ quy tắc trang điểm cho từng khuôn mặt. Xin giới thiệu đến bạn quy tắc trang điểm cho từng khuôn mặt để có vẻ đẹp hoàn hảo.
Khuôn mặt hình bầu dục
Đây là gương mặt chuẩn nhất trong nghệ thuật trang điểm. Vì vậy, phương pháp tốt nhất chính là làm nổi bật những đường nét tự nhiên nhất của gương mặt mà không cần phải sử dụng đến bất cứ thủ thuật nào khác.
Phấn má: Thông thường, phấn má phù hợp cho khuôn mặt này là những gam màu tự nhiên như hồng quả táo.
Chân mày: Dùng phấn nâu kẻ theo đường khung xương chân mày sao cho thật tự nhiên.
Môi: Với gương mặt hình bầu dục, việc chọn tông trang điểm khá đơn giản. Tuy nhiên, với những gam màu tự nhiên nhiên như hồng nhạt, hồng cam sẽ làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên của gương mặt.
Tạo khối cho khuôn mặt: Trong trường hợp này, bạn hãy tạo khối cho vùng chữ T như trán, mũi, cằm để thu gọn sóng mũi và chiếc cằm nhọn thanh thoát.
Khuôn mặt hình trái tim
Với khuôn mặt hình trái tim, phương pháp để che khuyết điểm của vầng trán quá rộng và chiếc cằm thon nhỏ là phấn highlight ở bước tạo nền. Đây chính là bước quyết định cho sự thành công của trang điểm.
Nền: Với vầng trán rộng, hãy chọn phấn nền tối hơn khoảng hai tông, phủ hai bên thái dương. Trong khi đó, dùng phấn sáng màu nhấn từ giữa trán kéo dài xuống cằm để tăng chiều dài cho khuôn mặt và độ rộng của chiếc cằm.
Chân mày: Dùng chì nâu vẽ chân mày theo hình bán nguyệt.
Đôi môi: Trái ngược với khuôn mặt hình bầu dục, khuôn mặt trái tim sẽ mềm mại hơn khi đôi môi được tô điểm bởi những gam màu đậm như đỏ, đỏ mận, đỏ cam…
Mắt: Hãy chọn cách trang điểm sắc sảo cho đôi mắt để tạo điểm nhấn cho khuôn mặt. Điều đó làm cho người đối diện tạm quên đi chiếc cằm nhỏ của bạn.
Khuôn mặt hình vuông
Đặc trưng của khuôn mặt vuông chính là vầng trán thẳng, rộng với phần xương hàm vuông vức. Với khuôn mặt này, bạn phải thật khéo léo trong cách xử lý nền và phấn má hồng để tạo đường nét mềm mại cho gương mặt.
Nền: Dùng phấn nền tối hơn hai tông để nhấn ở hai bên mặt bắt đầu từ trán kéo dài xuống xương quai hàm để thu gọn khuôn mặt. Dùng phấn sáng màu nhấn từ đầu trán đến giữa cằm và hai bên gò má.
Má hồng: Tán phấn má hồng từ gò má chéo lên mang tai để tạo sự mềm mại cho gương mặt.
Chân mày: Dùng chì nâu kẻ theo đường khung xương chân mày theo hình vòng cung nhưng đủ dày để gương mặt mềm mại nữ tính hơn.
Môi: Chọn gam màu hồng tự nhiên cho đôi môi và thu hút sự chú ý cho phần cổ bằng áo cổ chữ V với trang sức đẹp mắt.
Tránh: Tạo góc cạnh cho gương mặt bằng những nét vẻ sắc.
Khuôn mặt tròn
Khuôn mặt tròn không phải là điều mong muốn của nhiều bạn gái vì đa phần các đường nét trên gương mặt hầu như gần bằng nhau. Vì vậy, việc tạo khối để tăng chiều dài và giảm độ rộng là thủ thuật cần thiết.
Nền: Để tăng chiều dài và giảm độ rộng cho khuôn mặt tròn, sử dụng phấn tối màu nhấn hai bên mặt bắt đầu từ thái dương đến xương quai hàm. Dùng phấn sáng màu nhấn vùng chữ T cho gương mặt bao gồm trán, mũi, cằm và điểm nhẹ hai bên gò má.
Phấn má: Nhấn phấn má hướng về phía trước nhưng không quá gần cánh mũi và kéo chéo về góc mắt.
Lông mày: Lông mày cong và mảnh sẽ giúp cho khuôn mặt thêm mảnh mai và thanh thoát.
Môi: Son đỏ hay hồng chính là gợi ý cho khuôn mặt này.
Tránh: Nhấn phấn má hồng quá đậm và kéo dài lên phía mang tai vì sẽ làm giảm chiều dài của khuôn mặt.
Khuôn mặt dài
Đặc trưng của khuôn mặt dài là gò má thấp và hẹp trong khi chiếc cằm dài. Các bước trang điểm lúc này chính là nới rộng khuôn mặt bằng phấn má hồng, phấn sáng màu và giảm kích thước của chiếc cằm bằng phấn tối màu.
Nền: Dùng phấn sáng màu nới rộng hai bên mặt, bắt đầu từ thái dương đến dưới tai, nhấn phấn tối màu hơn ở trán và cằm.
Má hồng: Khi nhấn phấn má hồng, tránh đánh chéo về phía mắt mà kéo nhẹ về phía mang tai.
Chân mày: Kẻ chân mày hơi dày nhưng có độ cong vừa phải để giảm bớt độ dài cho khuôn mặt.
Mắt: Tạo điểm nhấn cho đôi mắt nổi bật và to hơn bằng kẻ mắt nước. Hãy bắt đầu từ giữa mí trên và mở rộng ra ở phần đuôi.
Môi: Chọn son có nhũ ngọc trai hay độ bóng để đôi môi thêm đầy đặn. Bạn có thể dùng chì kẻ viền để tăng kích thước nếu đôi môi quá mỏng.
Theo PNO

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Những bức ảnh về tình mẫu tử làm người xem bật khóc

Khoảnh khắc người con ở tuổi 62 tỉ mỉ bón cháo cho mẹ ở bệnh viện, một bà mẹ trẻ mang thai mong ngóng ngày con chào đời hay hình ảnh người mẹ già lặng lẽ thăm mộ con đã khuất trong buổi chiều muộn... cũng đủ khiến hàng triệu trái tim phải "rơi lệ".
> Con trai 60 tuổi 'chế xe' đưa mẹ 99 tuổi đi du lịch
>> Nữ thẩm phán và câu chuyện 'hạnh phúc suýt đánh rơi'
   

Nhiều người đã vô cùng cảm động trước việc 1 thanh niên tên là Phiền Mông đi bộ hơn 3.000 cây số đưa mẹ du ngoạn ở Trung Quốc. Để thực hiện ước mơ được du ngoạn, ngắm đường phố phong cảnh của người mẹ già tật nguyền, người con có hiếu này đã quyết định cùng mẹ đi bộ từ Bắc Kinh, tới thành phố Cảng Hồng ở Tây Song Bản Nạp, phía nam tỉnh Vân Nam, Trung Quốc trong 3 tháng 1 ngày. Cuối cùng mẹ con Phiền Mông đã tới thành phố Cảng Hồng vào tối 13/10. (Ảnh: Sina)

Người trong bức ảnh là ông Ding Zhu Ji, 62 tuổi. Mẹ của ông Ding năm nay 85 tuổi. Bà bị gãy chân và ông Ding đã địu mẹ đến bệnh viện chữa trị. (Ảnh: Daily Chilli)

Tháng 6/2012 Cộng đồng Facebook đã share (chia sẻ) cho nhau một tấm ảnh với những thông tin tìm mẹ đầy cảm động của bạn Quân Lâm (SN 1989, TP.HCM). Thông qua những gì Quân Lâm viết thì cô Lữ Thị Hiệp, 50 tuổi, mẹ của Lâm đã bỏ nhà đi vì cuộc sống gia đình không được thuận lợi. Lời “cầu xin” chân thành của Quân đã làm lay động nhiều bạn trẻ khác. Cộng đồng facebook không chỉ chia sẻ tấm ảnh mà còn hỏi han nhau xem ai biết để còn chỉ giúp cho Quân. Cuối cùng cậu sinh viên này cũng đã tìm được mẹ và không quên nhắn nhủ rằng:“Hãy trân trọng những gì mình đang có. Nhất là MẸ”. (Ảnh: VietNamNet)

Sau khi được một thành viên chia sẻ trên trang facebook, bức ảnh này sau đó đã được lan truyền khắp cộng đồng mạng với tốc độ chóng mặt. Bức ảnh kể về quá trình mong mỏi đứa con chào đời của người mẹ. Khi đứa bé còn trong bụng, người mẹ hạnh phúc với bụng bầu đang lớn, bên cạnh đó là một chiếc váy xanh xinh xắn chờ con ra đời. Sau khi chào đời và lớn lên, đứa bé đã mặc chiếc váy xanh mà người mẹ đã mua ngày nào. (Ảnh: Đất Việt)

Bức đăng tải ngày 14/8/2012 trên mạng xã hội facebook cũng gây xúc mạnh. Trong bức ảnh, theo nhiều người, đó là một người đàn ông trung niên cõng người mẹ già của mình lên chùa thắp hương. Bức ảnh đã lay động tình mẫu tử của nhiều bạn trẻ.

Bức ảnh này được chụp tại sân bay Nội Bài vào ngày 23/9 khi người thân ra đón thi hài của các nạn nhân thiệt mạng trong vụ cháy xưởng may tại Nga khiến 14 công nhân Việt Nam thiệt mạng hôm 11/9. Trong ảnh là em Nguyễn Ngọc Minh, 10 tuổi, ôm di ảnh mẹ là chị Trần Thị Châu (sinh năm 1972) quê Nam Đàn, tỉnh Nghệ An. Mẹ Minh đi sang Nga lao động khi em còn học mẫu giáo, giờ em đã lên lớp 4. Ôm di ảnh mẹ, khi nhận hộp tro cốt, cậu bé dàn dụa nước mắt. Sau Minh, còn một em trai 4 tuổi. Ngay khi hình ảnh cậu bé này được đăng tải trên một số báo, nó đã được dân mạng truyền tay nhau với niềm đau xót lớn lao (Ảnh Tiin.vn)


Hình ảnh một em bé bón đồ ăn cho người mẹ cụt tay nhanh chóng được lan truyền trên internet khiến nhiều cư dân mạng rơi nước mắt. Với lời đề tựa đầy xúc động "Đói lòng ăn trái ớt cay / Để cơm nuôi mẹ đôi tay không còn / Dù cho sông cạn núi mòn / Một ngày còn mẹ con còn tương lai", bức ảnh đã nhanh chóng nhận được hơn 3.000 like và nhiều lượt chia sẻ, bình luận của cư dân mạng.

Bức ảnh có tiêu đề “Tháng 7: Thăm con” của tác giả Huynhdungphoto trên web Xóm Nhiếp Ảnh và lời đề tựa: "Tháng 7, mẹ đón xe đò lên thành phố, vào nghĩa trang liệt sĩ thăm con trai. Những bánh, trái, thuốc lá... ngày nào con vẫn thích mẹ mang cho con cả..."- Người Mẹ Liệt Sĩ. Mặc dù còn nhiều nghi vấn nhưng bức ảnh cũng đã ghi lại được một khoảnh khắc đầy xúc động và đầy tính nhân văn

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Người thầy nặng 27 kg vượt lên nghịch cảnh

"Hạnh phúc của tôi là được thấy các em đặt chân vào giảng đường đại học, để sau này thoát cảnh lam lũ...".
Bởi thầy là một tấm gương sống về nghị lực, ý chí cho biết bao người noi theo. Bị tật nguyền từ nhỏ, nhưng không đầu hàng số phận, thầy đã vượt lên nghịch cảnh để trở thành người thầy dìu dắt rất nhiều thế hệ học trò vào đại học. Vượt lên số phận Nhìn những nét chữ run rẩy trên bảng tính điện tử, được viết bởi bàn tay của một người hằng ngày vẫn phải làm bạn với chiếc xe lăn, mới hiểu hết được nghị lực và tấm lòng của người thầy ấy. Thầy giáo Chu Quang Đức sinh năm 1984, là con trai của cựu chiến binh Chu Quang Chiến (Đại Thịnh - Mê Linh - Hà Nội) hiện nay thầy là giáo viên bộ môn Tin học tại Trường THPT Mê Linh.
Chất độc da cam đã khiến thầy trở nên nghị lực hơn bao giờ hết 
Điều không may đối với thầy là khi sinh ra thầy đã bị nhiễm chất độc da cam. Vì thế mà năm nay đã 29 tuổi, thế nhưng thầy chỉ cao 1,1m và nặng 27 kg. Bà con trong làng ngoài xã vẫn thường gọi đó là "thầy giáo tí hon". Với những người có hoàn cảnh không may như thế thì đa số thường rất tự ti, bi quan về bản thân. Thầy Đức ban đầu cũng không ngoại lệ. Thầy bảo những ngày còn nhỏ cảm thấy rất mặc cảm với bạn bè, nhiều lúc xuất hiện ý nghĩ buông xuôi. Thế nhưng kể từ ngày thầy bắt đầu bước chân đi học thì cái ý nghĩ bi quan ấy đã được thầy xua tan đi hồi nào không hay. Thầy đã bắt đầu có những ý nghĩ mới về bản thân mình, về cuộc sống đang tiếp diễn. Ý thức được sự thiệt thòi của bản thân mình, ngay từ ngày chập chững đi học cấp 1, cấp 2 thầy đã đặt ra cho mình một con đường duy nhất: đó là học và học.
 

Dù sức khỏe của tôi không được tốt như người bình thường, nhưng ít nhất mỗi ngày tôi vẫn phải làm việc đủ 8 tiếng

Thầy Chu Quang Đức
 
"Chỉ có học mới có thể giúp tôi chống lại được với sự thiệt thòi mà số phận đã dành cho mình. Và cũng chỉ có học mới giúp tôi có thể thay đổi được cuộc sống - Thầy tâm sự - Từ ngày đi học không bao giờ tôi có ý định chán nản, bi quan nữa. Mọi nỗi buồn, thất vọng tôi đều dồn tất cả hết vào việc học, nhờ việc học mà tôi đã xua tan đi được những ám ảnh số phận, và có thêm nghị lực để thay đổi cuộc sống".
Với thầy thì điều thích nhất và cảm thấy thú vị nhất đó chính là mỗi ngày được đi học cùng người cha của mình. Ước mơ thay đổi cuộc sống của thầy đã được tiếp lửa bởi một người cựu chiến binh đầy tâm huyết và luôn sẵn lòng vì con cái. Đó là ông Chu Quang Chiến - Cha của thầy Đức. "Nếu không có tình thương, sự chăm sóc ân cần của cha thì ước mơ của tôi cũng khó lòng thực hiện được. Bởi hơn ai hết, cha là người bạn đồng hành cùng tôi trên mọi nẻo đường của sự học". Từ ngày học phổ thông, đều đặn ngày nào cũng như ngày nào, ông Chiến 2 buổi chở con đi học, về học. Cho đến khi thầy Đức đậu Đại học sư phạm Hà Nội II thì ông Chiến lại đồng hành cùng con đi hết quãng đời sinh viên. Rồi bây giờ, khi thầy Đức đã đi dạy học, ông Chiến lại tiếp tục cùng con gieo sự nghiệp trồng người. Sinh ra đã không được may mắn, thầy Đức thiếu quá nhiều thứ để làm một con người bình thường. Thế nhưng ở thầy lại có một thứ mà nhiều người bình thường không có được. Đó chính là sức mạnh của lòng quyết tâm. Chính nhờ sự quyết tâm này mà thầy đã giành cho mình những thành tích mà nhiều người bình thường cũng phải kính nể. Những năm học phổ thông, thầy luôn là học sinh xuất sắc. Sau 4 năm hai cha con ở trọ đèn sách, thầy đã tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu. Bây giờ khi đang gánh trên vai trọng trách lớn, đó là ươm mầm những tài năng cho sự nghiệp giáo dục của nước nhà thì thầy Đức vẫn luôn được mọi người đánh giá cao bởi khả năng và sự nhiệt huyết của mình. Điều thầy luôn tâm niệm và truyền cho học sinh đó chính là phải học để có thể thay đổi cuộc sống như chính thầy đã từng làm với bản thân mình. Hơn cả một Người thầy Nếu ai lần đầu mới gặp sẽ rất ái ngại cho thầy bởi vì lo sợ rằng sức khỏe của thầy sẽ không thể đảm bảo cho công việc trồng người. Bởi việc dạy học phải hao tổn rất nhiều sức lực về cả trí óc lẫn tinh thần.
Lớp học của thầy Chu Quang Đức
Ấy vậy mà thầy Đức đã không nghĩ thế, bên cạnh giờ dạy chính ở lớp thì thầy cũng thường xuyên mở các lớp dạy thêm ở tại nhà vào thứ Bảy và Chủ nhật. Thầy chia sẻ: "Việc dạy các em không hề khiến tôi mệt mỏi mà ngược lại còn mang đến cho tôi rất nhiều niềm vui vì được đóng góp chút công sức để chắp cánh ước mơ cho các em. Tôi luôn nghĩ rằng mỗi người thầy nên tự xem mình như một người công nhân, phải làm việc miệt mài vì những thế hệ học sinh. Dù sức khỏe của tôi không được tốt như người bình thường, nhưng ít nhất mỗi ngày tôi vẫn phải làm việc đủ 8 tiếng". Trong căn nhà nhỏ của mình, thầy Đức đã mở lớp dạy thêm ở bên ngoài hành lang. Với vài chiếc bàn học, một chiếc bảng điện tử và một chiếc máy chiếu, thầy Đức cứ miệt mài viết lên những con số và dòng chữ để truyền đạt lại kiến thức. Có một điều đặc biệt rằng thầy dạy nhiều lớp cùng một lúc. Khi chúng tôi đến thì thầy chỉ rằng: Đây là lớp 11, kia là học sinh 12... Thầy bảo đang giảng bài cho học sinh lớp 11 và giao bài tập cho học sinh lớp 12. Cứ thế thầy luân phiên giảng và chữa bài tập cho 2 lớp. Trong lúc tiếp chuyện chúng tôi, thầy Đức cũng rất bận rộn bởi có rất nhiều phụ huynh gọi điện tới hỏi thăm tình hình học tập của con em họ. Thầy luôn tạo cho phụ huynh các em học sinh một sự tin tưởng. Thầy bảo với những phụ huynh đó rằng phải khai thác khả năng của học sinh, chứ không nên ép buộc học sinh phải theo một khuôn khổ nhất định nào đó, phải từ từ rèn luyện, khổ luyện nhiều thì mới nên được. Lớp học của thầy Đức chủ yếu là học 4 môn Toán, Lý, Hóa, và Tin học. Những học sinh học ở lớp của thầy thường được kèm xuyên suốt 3 năm, từ lớp 10 cho tới lớp 12. Học sinh ở đây có rất nhiều người ở xa, khác xã và khác huyện nhưng vẫn đến lớp của thầy Đức để học. Những học sinh ấy luôn có một niềm tin mãnh liệt đối với người thầy đặc biệt này. Trong quá trình giảng dạy tại nhà, thầy luôn hiểu hoàn cảnh từng học sinh, để tư vấn giúp các em cũng như gia đình chọn khối, chọn trường thi phù hợp. Em nào hoàn cảnh gia đình khó khăn thầy còn không thu học phí. Kể từ năm 2009 tới nay, mỗi năm lớp học của thầy Đức đều có 9 -10 học sinh đỗ vào các trường đại học lớn. Như năm học 2011- 2012 vừa rồi, số lượng học sinh đậu đại học còn lên tới con số 15. Trong đó có những trường đại học lớn như Đại học Luật, Ngoại Ngữ, Sư phạm... Ngoài ra còn nhiều em đậu vào các trường Cao đẳng, trung cấp chuyên nghiệp. Nói về sự thành công của các học sinh, thầy không giấu khỏi niềm vui: "Hạnh phúc của tôi là được thấy các em đặt chân vào giảng đường đại học, để sau này thoát cảnh lam lũ...". Thầy bảo: "Mình không làm được gì nhiều đâu, đơn giản là không có sự khác biệt nào hết. Nhiều người cũng có hoàn cảnh không may như mình, thế nhưng họ còn làm được nhiều hơn mình".

Năm 2011, thầy giáo Chu Quang Đức đã được tham dự Hội nghị biểu dương điển hình tiên tiến toàn quốc những nạn nhân
chất độc màu da cam/dioxin, tổ chức tại Hà Nội. Chia tay thầy, chúng
tôi vẫn nhớ như in hình ảnh người thầy nhỏ bé ngồi trên chiếc xe lăn với
nét chữ run rẩy trên bảng tính điện tử để giảng bài cho các em Câu
chuyện về người thầy trên xe lăn Chu Quang Đức thêm một lần nữa khẳng
định rằng, những bất hạnh của số phận dù có nghiệt ngã cũng không đánh
ngã được con người. Bằng nghị lực và ý chí kiên cường, những người
khuyết tật đã vươn lên như những bông hướng dương quay về hướng mặt
trời!

Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

Bài văn điểm 3 của nữ sinh nhập vai Cám kể chuyện Tấm

Với đề bài "hãy nhập vai nhân vật Cám, kể lại chuyện cổ tích Tấm Cám", một nữ sinh THPT ở Hà Nội đã có bài viết "đặc sắc".


Bài làm

Tôi là Cám, tôi sống với mẹ tôi và con của dượng tôi vì bố nó chết lâu rồi nên mẹ con tôi nuôi nó. Nhưng tôi cũng không ưa nó lắm vì nó lúc nào cũng ra vẻ làm chị. Hàng ngày nó cũng khá chăm chỉ vì việc nhà, tôi thấy cũng cỏn con: cho lợn ăn, chăn trâu, nấu cơm, giặt quần áo… Tôi thấy ít việc đó nó làm hợp hơn tôi vì tôi còn bận chọn vải may quần áo và đi làm tóc tai. Tôi đang tuổi đôi mươi mà!
Có hôm mẹ tôi giao cho hai đứa công việc, mỗi đứa một giỏ để đi bắt đầy giỏ tôm cua. Đứa nào nhanh chân thì được cái yếm đỏ mẹ tôi mới mua đẹp mê hồn. Nhưng tôi thì có biết lội ao hồ bao giờ, bẩn hết quần áo mất. Con Tấm thì cứ tìm tìm mò mò đến bao giờ mới xong? Mình cứ đi hái hoa bắt bướm tí đã rồi về bắt tôm cua sau. Chiều khi tôi ra thì đã muộn rồi, thôi thì lừa con ngu kia một phen vậy:
Chị Tấm ơi chị Tấm
Đầu chị bị lấm
Chị ra ruộng sâu mà gội đầu, không về mẹ mắng đó.

Haha, nó đã tin lời mình, mình phải nhanh tay đổ hết tôm cua tép giỏ nó sang giỏ của mình mới được. Về nhà được lấy yếm đỏ, và tôi đã có cái yếm đỏ. 
Một hôm nọ, tôi thấy con Cám ít ăn, hay để giành một bát cơm của mình. Tôi với mẹ mới rình xem con ranh đang làm gì. Tôi và mẹ đã thấy nó gọi là:
Bống bống bang bang
Bống ăn cơm vàng
Cơm bạc nhà ta
Chớ ăn cơm hẩm
Cháo hoa nhà người
thì có con cá bống bé lòi lên. Tôi và mẹ tính thịt nó làm bữa bống kho. Hôm sau tôi và mẹ lừa nó đi chăn trâu xa không thì người ta thu trâu. Rồi tôi và mẹ tôi bắt con cá bống lên ăn thả ruột lại. Giờ nó hết người làm bạn nhé! Mình phải giấu xương ở xó bếp không nó biết với được. 
Sắp đến vũ hội, mẹ và tôi chuẩn bị quần áo giầy dép mới cho tôi thật đẹp để kiếm chồng. Hôm đó tôi và mẹ chuẩn bị đi, con Tấm cũng đòi đi. Tôi tức quá, tôi suy mẹ đổ hết thóc gạo vào nhau cho nó ngồi mà sàng mà lọc. Haha, sáng mai cũng chưa xong đâu, rách rưới còn đòi theo quý tộc hahaha… 
Đang chơi hội vui vua ban lệnh thử giày, ai đi vừa là vợ vua. Mẹ và tôi cùng thử nhưng giầy con nào mà bé thế, bố tao cũng không ních vào được. Lựa đằng này đằng kia đau cả chân, bực cả mình đành thôi. Rồi có một con đến thử rất giống con Tấm nhưng đẹp hơn, nó chỉ gần bằng tao thôi sao lại vừa giầy nhỉ. Bực quá! Gọi nó thì đúng nó rồi. Vua đưa nó về tổ chức đám cưới luôn mới sợ. Con này là con ôsin mà, vua mù rồi.

Đến ngày dỗ bố nó cũng biết đường vác mặt mà về. Bây giờ oai như cóc rồi, bà sẽ cho mày một phen.
 
Theo Vietnamnet



Điểm 7,65 cho trò.Điểm 3,25 cho cô giáo. Lý do: cô ra đầu bài quá ác....Trò phân tích đề, hiểu đề sâu sắc, viết đúng tâm trạng nhân vật ,bố cục chặt....Hơi thiếu tâm trạng Cám phần cuối truyện.
longbh1@yahoo.com.vn
HS này rất có triển vọng, nếu tôi là giáo viên sẽ cho em điểm 8 kèm những lời khen. Riêng lỗi chính tả và chữ xấu thì chê trách cũng đúng nhưng đó là lỗi mang tính hệ thống, không phải cô giáo mới gặp em này lần đầu, do đó không vì chữ xấu mà cho điểm kém. Nên trọng Mội dung hơn Hình thức.
 ijsc@aijsc.com
Thiên tài! Ngoài vài lỗi chính tả ra thì đây là 1 bài hay, nó lột tả đúng cái tính rất xấu của 1 người xấu, nó hay vì có sự nhập tâm nhân vật cao. Trong trường hợp này là bạn hs đã nhập đúng nội tâm nhân vật để lột tả tính cách. tôi không đồng tình với ý kiến "sợ" của cô giáo. Nếu cô muốn hãy cho các hs của cô đóng vai Tấm. Trân trọng.
Văn Tác: quiet_seavn@yahoo.com
Thực ra bạn này đã biết vận dụng rất tốt ngôn ngữ "đầu đường, xó chợ" để viết bài này. Đã là cái ác thì tôi nghĩ thể hiện như bài văn này là rất hợp với vai chứ sao lại phê là đáng sợ??? Không lẽ cô giáo này muốn nhân vật Cám phải hiền, phải thánh thiện sao??? Tôi đánh giá bài văn này này rất cao, tôi tin em học sinh này là người có cá tính mạnh, tư duy khác biệt để nhập thân vào góc nhìn phản diện của Cám như vậy. Không bàn đến câu chữ nhiều nhưng  nhân vật Cám trong truyện của em phác họa tính cách rõ nét và khá chính xác, không có gì sai so với yêu cầu đề bài đưa ra cả… 
Lời phê của cô giáo cũng không phải là một sự góp ý chân thành cho cách viết của học sinh mà chỉ một câu cảm thán cá nhân... Không hiểu khi nào nhà trường mới để (và tôn trọng) cho học sinh tự do phát huy trí tưởng tượng và thể hiện sự sáng tạo của mình?
Nhân đây, tôi cũng xin chia sẻ một góc nhìn rất riêng về câu chuyện này:

Từ xưa đến nay chúng ta vẫn thường dùng câu chuyện Tấm-Cám để răn dạy các em học sinh về quy luật Nhân-Quả của đời sống: Gieo gió thì gặp bão, ở hiền thì gặp lành, làm điều ác thì chắc chắn sẽ có những kết cục đau thương..... Và nhân vật Tấm trong câu chuyện được xem như một thần tượng, một mẫu mực, một minh chứng cho sự "ở hiền-gặp lành".....
Tuy nhiên, theo tôi, chính nhân vật Tấm mới là người đáng bị lên án nhiều hơn trong câu chuyện này.  Mẹ con Cám tính tình rất xấu, ganh ghét, đố kỵ, ích kỷ và độc ác, nhưng hành động trả thù của Tấm cũng độc ác không kém gì họ. Tấm đã giết chết Cám một cách vô cùng man rợ(dội nước sôi cho đến chết), lại còn băm nát xác để làm mắm gửi về cho dì ghẻ..... quá man rợ, quá giã man, mất hết tính người.....
Nếu đem luật pháp hiện tại để phân xử vụ án này thì cả 3 nhân vật Tấm-Cám-Dì Ghẻ đều bị tử hình là cái chắc.


Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012

MỘT LÁ THƯ TÌNH TỪ GIÊSU





MỘT LÁ THƯ TÌNH TỪ GIÊSU

 Bạn thân mến!
 
Hôm nay bạn thế nào?  Tôi vừa gởi đến bạn nói cho bạn biết Tôi yêu bạn rất nhiều và lo lắng rất nhiều về bạn.

Tôi đã thấy bạn ngày hôm qua.  Trong lúc bạn đang trò chuyện với bạn bè .  Tôi đã chờ đợi suốt ngày, hy vọng bạn cũng muốn nói chuyện với Tôi như vậy.  Cũng như đêm đã gần kề.  Tôi đã cho bạn một buổi hoàng hôn để kết thúc một ngày.  Và cho bạn một làn gió tươi mát để bạn được yên nghỉ và Tôi đã đợi chờ bạn nhưng bạn không đến .

Vâng!  Điều đó làm cho tôi đau khổ - nhưng Tôi vẫn yêu bạn, bởi vì Tôi là người bạn thân của bạn.

Tối qua Tôi đã nhìn thấy bạn đang say sưa ngủ và Tôi ao ước muốn chạm đến vầng trán của bạn.  Và Tôi đã tràn ánh trăng trên chiếc gối và trên gương mặt của bạn.  Một lần Tôi đợi bạn, muốn chạy ào xuống để có thể cùng tâm sự cùng với bạn.  Tôi có rất nhiều quà dành cho bạn!  Bạn đã thức dậy trễ và vội vã đi làm.  Dòng nước mắt của Tôi là những giọt mưa.

Hôm nay trông bạn rất buồn và lẻ loi.  Điều đó làm trái tim Tôi đau nhói bởi vì Tôi thấu hiểu những gì bạn đang ấp ủ trong lòng.  Cũng nhiều lần bạn đã làm Tôi thất vọng và làm tổn thương Tôi, nhưng Tôi vẫn yêu bạn.
 
À, nếu bạn chỉ lắng nghe lời Tôi, Tôi yêu bạn, Tôi đang cố gắng nói cho bạn biết, bầu trời xanh biếc và thảm cỏ xanh rì lặng im.  Tôi thì thầm cái Tình Yêu đó qua những lá cây trên cành cây và hơi thở của Tình yêu những màu sắc của những bông hoa.  Tôi gào thét to lên cái tình yêu đến với bạn như những dóng thác nước và Tôi đã chọn con chim hót lên những âm điệu nhạc Tình yêu.  Tôi mặc cho bạn một vầng nắng ấm, tỏa hương thơm với những vị của thiên nhiên.  Tình yêu của Tôi cho bạn sâu hơn cả đại dương và Tình yêu đó lớn hơn, cái điều lớn nhất mà bạn mong muốn hay cần trong tâm trí bạn.  À! nếu bạn biết là Tôi muốn được dạo chơi và nói chuyện với bạn biết bao.  Chúng ta có thể chung sống đời đời với nhau trên Thiên Đàng.

Tôi biết rằng cuộc sống rất khó khăn trên trái đất này Tôi biết chắc chắn là như thế!  Và Tôi muốn giúp bạn, Tôi muốn bạn gặp được Cha Tôi.  Cha Tôi cũng muốn giúp bạn.  Chính Ngài luôn luôn hằng giúp đỡ bạn (Cha Tôi muốn giúp như vậy bạn biết chứ?)

Hãy gọi Tôi – Hãy hỏi Tôi – Và hãy nói với Tôi.  Và!  Làm ơn đừng quên Tôi.  Tôi có rất nhiều điều để chia sẻ với bạn!

Được rồi, Tôi sẽ không làm phiền lòng bạn nữa.  Bạn có tự do chọn Tôi, đó là điều quyết định của bạn.  Tôi đã chọn bạn và bởi vì điều này Tôi sẽ đợi bạn bởi vì Tôi yêu bạn .

Thân thương
Giêsu
 
******************************************
 

A Love Letter from Jesus

Dearly Beloved Friend:
How are you? I just had to send you this letter
to tell you how much I love you and care for you.
I saw you yesterday as you were walk-ing with your friends.
I waited all day, hoping you would walk and talk with me also.

As evening drew near, 
I gave you a sunset to close your day, 
and a cool breeze to rest you. 
Then I waited, but you never came.
And yes, it hurt me, but I still love you
because I am your friend.

I saw you fall asleep last night,
and I longed to touch your brow, so
I spilled moonlight upon your pillow and your
face...Again I waited, wanting to rush down so
we could talk.
I have so many gifts for you.

You awakened late this morning and rushed off
for the day.
My tears were in the rain. Today you looked
so sad, so alone.
It makes my heart ache because I understand.
My friends let me down and hurt me many times,
but I love you.

I try to tell you in the quiet green grass.
I whisper it in the leaves and trees,
and breathe it in the color of the flowers.
I shout it to you in the mountain streams,
and give the birds love songs to sing.
I clothe you with warm sun-
shine and perfume the air.

My love for you is deeper than the
oceans and bigger than the biggest want or
need you could ever have.

We will spend eternity in heaven.
I know how hard it is on earth.
I really know, because I was there,
and I want to help you.

My Father wants to help you, too.
He's that way, you know. Just
call me, ask me, talk to me.
It is your decision...I have chosen you,
and because of this I will wait...Because I love you.
 
Your Friend,
Jesus