Giới thiệu về blog

Đây là blog của gia đình Văn Tác và Mai Trâm, được thiết lập nhằm mục đích lưu lại những kỷ niệm đẹp trong đời sống của gia đình bé nhỏ Văn-Mai. Ngoài những hình ảnh và video, blog còn chứa đựng của hồi môn dành riêng cho 3 cô công chúa nhỏ: Mẫn Châu - Hải Ngân và Ái Thi. Của hồi môn này là tập hợp những bài viết hay, có tính nhân văn cao mà Văn Tác đã sưu tầm trong suốt cuộc đời của mình.....

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Mẹ! Con đã về


Con đã về đây - về với những ngày xưa
Cúi đầu tạ cho bao điều tội lỗi
Không thể kể mẹ nghe những điều làm tim con nhức nhối
Chỉ biết khóc thầm- thương cho những ngây thơ

Thèm một bữa cơm mẹ nấu đến vô bờ
Đến nhức nhối tim gan đến chạnh lòng thổn thức
Ước được như người ta- gục vào lòng mẹ khóc
Khóc chán lại cười: Con chẳng sao đâu

Mẹ sẽ nghĩ gì khi biết con đau
Đau đến tái tê vì một người không xứng đáng?
Đau đến dại khờ muốn chôn vùi sự sống
Để chấm rứt những hờn ghen yêu hận tầm thường?
Mẹ sẽ nghĩ gì khi biết con buồn
Con để mình trượt trôi xa những điều mẹ dạy
Để đến khi muốn quay đầu trở lại
Bờ đã quá xa -thuyền con- nước lại quá đầy

Mẹ sẽ nghĩ gì khi biết con đau
Đau đến tái tê vì một người không xứng đáng
Khi đời mẹ luôn trên vai gánh nặng
Gánh nặng áo cơm gánh nặng ân tình
Mẹ chẳng có hoàng hôn chẳng có bình minh
Chỉ có ngày và đêm hi sinh và chờ đợi
Thời gian của mẹ luôn trôi đi rất vội
Có phút giây nào mẹ dừng lại để mà đau?

Nỗi buồn của con có thấm vào đâu
So với những hi sinh những tủi sầu của mẹ
Con ấu trĩ con yếu hèn đến thế
Chắc mẹ sẽ buồn- chắc lòng mẹ sẽ đau

Nhưng con biết rằng mẹ sẽ chẳng trách đâu
Vì mẹ yêu con yêu những dại khờ ngốc ngếch
Những ấu trĩ viển vông mẹ đều yêu hết
Chỉ tình mẹ yêu con không giả dối bao giờ

Con lại trở về đây về với những ngày xưa
Để xin sự thứ tha dù biết rằng mẹ luôn tha thứ
Để tìm cảm giác được ôm vào lòng lần nữa
Ở nơi xa kia xin mẹ hãy chờ
ST.

Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

Vụ án người đàn bà nghèo ăn trộm


Trong phòng xử án, chủ tọa trầm ngâm suy nghĩ trước những cáo buộc của các công tố viên đối với một cụ bà vì tội ăn cắp tài sản.
Bà bị buộc phải bồi thường 1 triệu Rupiah.

Lời bào chữa của bà lý do ăn cắp vì gia đình bà rất nghèo, đứa con trai bị bênh, đứa cháu thì suy dinh dưỡng vì đói.
Nhưng ông chủ quản lý khu vườn trồng sắn nói bà ta cần phải bị xử tội nghiêm minh như những người khác.

Thẩm phán thở dài và nói : ” Xin lỗi, thưa bà...”
Ông ngưng giây lát, nhìn ngắm bà cụ đói khổ “ Nhưng pháp luật là pháp luật, tôi là người đại diện của Pháp luật nên phải xử nghiêm minh. Nay tôi tuyên phạt bà bồi thường 1 triệu Rupiah cho chủ vườn sắn.
Nếu bà không có tiền bồi thường, bà buộc phải ngồi tù 2 năm rưỡi.”

Bà cụ run run, rướm nước mắt, bà đi tù rồi thì con cháu ở nhà ai chăm lo.

Thế rồi ông thẩm phán lại nói tiếp: "Nhưng tôi cũng là người đại diện của công lý. Tôi tuyên bố phạt tất cả những công dân nào có mặt trong phiên toàn này 50.000 Rupiah vì sống trong một thành phố văn minh, giàu có này mà lại để cho một cụ bà ăn cắp vì cháu mình bị đói và bệnh tật.”

Nói xong , ông cởi mũ của mình ra và đưa cho cô thư ký “ Cô hãy đưa mũ này truyền đi khắp phòng và tiền thu được hãy đưa cho bị cáo ”
Cuối cùng, bà cụ đã nhận được 3,5 triệu Rupiah tiền quyên góp, trong đó có cả 50.000 Rupiah từ các công tố viên buộc tội bà, một số nhà hảo tâm khác còn trả giúp 1 triệu Rupiah tiền bồi thường, bà lão run run vì vui sướng.

Thẩm phán gõ búa kết thúc phiên toà trong hạnh phúc của tất cả mọi người.


Bạn thân mến, trong cuộc sống không phải lúc nào cũng dùng luật pháp hay lí trí mà đôi khi còn phải dùng cả con tim để phán xét. Một trái tim luôn thấu cảm. Một trái tim cân nhắc đến cảm xúc và các mối quan hệ. Một số quyết định được chúng ta thực hiện bằng cái đầu. Một số khác bằng trái tim. Nhưng để không phải hối hận, chúng ta cần đến sự mách bảo của trái tim và một lý trí tỉnh táo. Vì thế hãy luôn giữ cho mình một cái đầu lạnh và một trái tim ấm bạn nhé