"Con thương mến!
Sẽ có một nửa cuộc đời con chung sống bên
người khác chứ không bé bỏng trong vòng tay mẹ chở che. Sẽ có một ngày
người con nghĩ đến trước tiên là chàng trai kia chứ không còn là mẹ.
Những vui buồn của con sẽ chẳng còn giản đơn khi trái tim đã bắt đầu
lệch nhịp. Mẹ hiểu, con yêu!
Mẹ
không thể chỉ trỏ buộc con yêu người này hay phải thích người kia, lại
càng không thể thay con sống với những buồn vui của người mà con lựa
chọn. Mẹ chỉ có thể nói với con những điều nhỏ nhặt, để yêu một người
đàn ông, con phải cố gắng nhiều.
Mặc kệ người đời vẫn cứ ví phụ
nữ như phở với cơm, con không là cơm, lại càng không phải phở. Sao phải
nghĩ mình là đồ ăn để người ta thử? Con là con – một người phụ nữ, vậy
thôi.
Trong mắt nhiều đàn ông, đàn bà gồm hai loại: loại để yêu
và loại chỉ… để không. Nếu không được yêu, cũng đừng bao giờ làm người
dự trữ. Người cần mình, không thiếu, con yêu!
Mẹ không yêu cầu
con học rộng tài cao, nhưng mẹ mong con hãy tìm một công việc cho mình
để mà cố gắng. Có yêu bao nhiêu cũng nhất quyết không được dựa dẫm. Độc
lập tài chính mới có thể độc lập tinh thần. Cho dù giỏi hơn người đó –
cũng đừng để anh ấy cảm thấy tủi thân. Đừng ngạo mạn với số tiền mình
kiếm được ra, chúng sẽ chẳng là gì khi đặt lên bàn cân với mối quan hệ
mà con phải gìn giữ. Hãy làm một người phụ nữ, biết trân trọng đối
phương.
Đàn ông đôi lúc cũng rất… đáng thương. Chỉ vì họ không
biết quá nhiều điều cần hiểu. Giận dỗi ít thôi và nhạy cảm vừa đủ. Đừng
cố tỏ ra khó hiểu, họ, không thông minh và kiên nhẫn như con nghĩ đâu!
Rất nhiều lúc, họ cũng chỉ như những đứa trẻ lớn xác mà thôi. Chiều
chuộng, vỗ về, con cũng cần mềm mỏng. Già néo đứt dây, hai đứa cùng trẻ
con thì chuyện sẽ hỏng. Trưởng thành lên, cũng đã đến lúc rồi!
Cái họ cần ở mình là gì con biết không? Là quen nhưng không nhàm, là sẻ
chia nhưng không cam chịu, là của riêng mình họ và là chính con. Gắng
sức để làm một người phụ nữ vô giá, mẹ nghĩ là không nên. Vì những thứ
như thế thường sẽ chỉ nằm trong tủ kính. Làm một người biết mình đứng ở
đâu và mình là ai, sẽ tốt hơn tất thảy. Họ yêu con, chứ không yêu những
thứ con cố vẽ ra và đeo mặt nạ. Cất chiêu trò đi, con không tính toán
mãi được mà!
Đừng tị nạnh chuyện bếp núc, rửa bát, dọn nhà. Con
không làm thì chắc chắn anh ta sẽ tìm một người khác! Mẹ biết là bình
đẳng rồi, nhưng có những thứ đừng nên quá sòng phẳng. Người thương con,
sẽ tự biết đỡ đần. Là phụ nữ, có giữ được cái bếp, mới giữ được người đó
ở nhà. Nghe lời mẹ, học nấu nướng nghe con!
Có những ngày sóng
gió ập đến con thuyền chung. Và niềm tin, là thứ cuối cùng mẹ muốn dặn.
Nếu còn nắm được tay, đừng vội vàng buông bỏ. Vì có những người, sẽ mãi
thành nuối tiếc, nếu không còn cạnh nhau..."
Giới thiệu về blog
Đây là blog của gia đình Văn Tác và Mai Trâm, được thiết lập nhằm mục đích lưu lại những kỷ niệm đẹp trong đời sống của gia đình bé nhỏ Văn-Mai. Ngoài những hình ảnh và video, blog còn chứa đựng của hồi môn dành riêng cho 3 cô công chúa nhỏ: Mẫn Châu - Hải Ngân và Ái Thi. Của hồi môn này là tập hợp những bài viết hay, có tính nhân văn cao mà Văn Tác đã sưu tầm trong suốt cuộc đời của mình.....